Loading the content... Loading depends on your connection speed!

Đoàn Minh Tâm chưa từng thử “ăn cơm nếp”

In: Sách

Yang Ziqing

— Vẫn có ý kiến ​​cho rằng bạn không nên xuất bản sách dưới 30. Đó là lý do tại sao bạn đợi đến 30 tuổi mới in cuốn sách đầu tiên của mình?

– Có thể đúng, trước đây tôi theo quan niệm “độc lập ba mươi năm” của Khổng Tử. Tôi không nghĩ vậy khi tôi đi chơi quá muộn hoặc quá sớm. Ở mọi lứa tuổi, hòa mình với thiên nhiên là một lựa chọn tốt hơn. (Cười)

– Nếu bạn đã đọc cuốn “Văn học tuổi trẻ mà tôi hình dung”, hẳn sẽ có người nói rằng Đoàn Minh Tâm (Đoàn Minh Tâm) chỉ dám viết những tác phẩm của giới trẻ, nhưng lại dám “đụng” Không lớn”. Cây cối “. Cả hai đều là”. Ý kiến ​​của bạn là gì?

– Chà, tôi đã làm theo kế hoạch và viết về cùng một thế hệ. Tôi rất thích những gì nhà phê bình Hồng Diệu nói. “Thời gian nào, xem lại.” Phê bình văn học nên được liên kết với các đồng nghiệp. Về “Cây cao”, tôi cũng đã viết về nó, nhưng nó thực sự rất thưa thớt và chưa được xuất bản quá nhiều.

Tác giả Đoàn Minh Tâm (Đoàn Minh Tâm)

– Tôi muốn nói đến những hoạt động văn học tích cực của “Cây đại thụ II” trong thời đại chúng ta. Có điều gì khiến bạn do dự khi giải quyết công việc của họ không?

– Có lẽ trong thời gian tới, tôi sẽ viết nhiều bài hơn về “người cũ”. Tôi nghĩ đã đến lúc cần mở rộng “vùng phủ sóng”. Sự ngập ngừng mà anh nói là khẳng định, nhưng nó không xuất phát từ tác giả, mà chủ yếu từ phía chuyên môn. Có rất nhiều nhà văn trong tác phẩm của họ: nhà phê bình, bạn văn học, nghiên cứu sinh, nghiên cứu sinh, nghiên cứu sinh… khó mà biết hết và đọc hết được. Tôi vừa viết nó, và tôi bắt gặp một bài báo khác có cùng ý tưởng, được đăng trước bài báo của anh ấy.

– Khi đăng một bài báo chỉ trích tác phẩm, có một khoảng thời gian tác giả bị phản ứng tiêu cực. ?

– Có, nhưng tôi nghĩ điều này là bình thường. Dù đã lâu không thấy phản ứng nhưng tôi vẫn thấy… nghi ngờ, vì nghe đâu có phải là một bài phê bình văn học. – Phê bình không chỉ là để phê bình tác giả của tác phẩm của mình, mà còn đối với đồng nghiệp của mình. Bạn co câu hỏi nao không?

– Tôi hiểu rằng từ “liên hệ” trong câu trích dẫn của anh ấy vẫn chưa rõ ràng, tôi hy vọng là không, nhưng tôi đã có rất nhiều cuộc tranh luận học thuật với các đồng nghiệp của mình, và đôi khi là những cuộc tranh luận sôi nổi trên tinh thần tôn trọng lẫn nhau. Trong khoa học, đặc biệt là khoa học xã hội và nhân văn, không ai có thể tán thưởng và cho rằng có “một lần cô đơn”. Phải lắng nghe những lý lẽ, tranh luận của đồng nghiệp.

– Phê bình văn học hiện đang là đề tài tranh luận gay gắt với nhiều luồng ý kiến ​​“bắt bệnh” khác nhau. Dưới góc nhìn của một nhà phê bình trẻ, bạn nghĩ sao về những quan điểm này?

– Tôi nghĩ bệnh thì dễ nhưng chữa thì rất khó.

– Phê bình tâm lý phân vẫn tiếp tục từ lâu, ông có thể nói về phương pháp nghiên cứu văn học này?

-Đó là không đúng. Đối với tôi, phân tâm học chỉ là một phương pháp giống như nhiều phương pháp nghiên cứu và phê bình văn học khác. Vấn đề là, tôi sử dụng nó thường xuyên hơn các phương pháp khác.

Bìa sách của Đoàn Minh Tâm .—— Phê bình phân tâm không phù hợp với đại chúng Tại sao anh lại chọn cánh cửa hẹp này cho sự nghiệp của mình?

– Tôi nghĩ không chỉ phân tâm học mà nhiều phương pháp khác không phù hợp với công chúng. Hầu hết độc giả (nếu họ muốn) chỉ quan tâm đến chất lượng của bài đánh giá này, và không quan tâm đến những gì được viết. Đây là câu chuyện của những nhà nghiên cứu chuyên nghiệp. Như đã nói ở trên, vì có nhiều tác phẩm có thể áp dụng cho phân tâm học trong văn học đương đại, nên tôi thường sử dụng phương pháp này trong những ngày đầu phê bình. Dù có cảm tính nhưng tôi vẫn nghĩ phân tâm học là một trong những phương pháp nghiên cứu và phê bình. Thậm chí đã có khoảng thời gian tôi “hứa” với giáo sư Jianglan Ma, người hướng dẫn sau đại học rằng tôi sẽ không bao giờ sử dụng phương pháp này sau bài báo “Han McDoo từ góc nhìn của một nhà tâm lý học”. (Cười) Nói chung tôi nghĩ phù hợp với công việc hoặc không phù hợp với công việc. Tôi không bao giờ “cố đấm ăn xôi” thông qua phân tâm học bắt buộc. Nó vừa không hiệu quả lại vừa phản cảm. Bạn biết rất rõ về sự phản đối của phân tâm học: rất kinh tởm .—— Tại sao bạn lại có nhiều “cảm giác” về phân tâm học?

– Tôi đang tìm một phương pháp đánh lạc hướng để học trước, như một sự suy luận về tâm lýTôi có một vài câu hỏi khác, tiếp theo là phê bình văn học và phương pháp nghiên cứu. Có lẽ do giải quyết một số vấn đề, tôi cam kết phân tích tâm lý của một số “cảm xúc”.

– Tại Hội nghị Viết văn trẻ toàn quốc lần thứ 8, bài phát biểu của anh đã nhấn mạnh đến những căn bệnh của một số người sáng tác trẻ như lười biếng nghề nghiệp, ngủ quên giữa đám đông theo đuổi danh vọng. Còn với những nhà phê bình trẻ, bạn thấy bệnh gì?

– Tôi nghĩ những bệnh này không phải của tác giả. Nếu tôi nói điều này, bạn biết tôi muốn nói gì.

– Vậy bạn đã phát hiện ra mình mắc một trong các bệnh trên, bệnh nào “nặng” nhất?

– Để người lạ nhận xét khách quan hơn. Cá nhân tôi cũng thấy mình có nhiều “tật xấu” nên ngày nào cũng phải dùng câu “cùi bắp, tom và bắp” để cảnh báo với các cụ. Nhưng có vẻ như hiệu quả không cao lắm. (Cười)

– Các nhà phê bình trẻ gặp nhiều khó khăn, nhưng theo bạn khó khăn lớn nhất đối với họ là gì?

– Còn rất nhiều khó khăn, nhưng tôi nghĩ cái khó nhất là giữ được cái khó. Yêu nghề .

Yang Zicheng làm được

By: admin
Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

CommentName required Email required Website

Back to top