Loading the content... Loading depends on your connection speed!

Ngày định mệnh

In: Sách

Tâm Phan

– Tôi nhớ đó là ngày Quốc khánh ở Sài Gòn ngày 2 tháng 9 năm 2001. Không ngày nào buồn hơn hôm nay. Mọi người nuốt nó đi. Tôi ở Sài Gòn một mình, tôi đã dọn dẹp nhà cửa từ sáng. Không phải anh Ken muốn tập cho bạn uống rượu. Những căn nhà này rất tốt, giá thuê mỗi tháng là 400.000 đồng. Tiền lương rất thấp, lương thử việc của tôi là 1.000.000 đồng / tháng nhưng anh Kiên không có thu nhập. Anh Ken cho biết: “Nhưng phải dành một ít tiền để tiếp đãi bạn bè trong những ngày lễ” vì những người bạn của anh từ dự án Tràng An đã trở về. Sả, tôi mua bia cho họ uống mà lòng cũng bức bối: “Vậy mà giờ chỉ dám ăn sáng 1.000 đồng, trưa 3.000 đồng, tối chỉ 5.000 đồng”. Tôi đã tính rất kỹ: 1.000 đồng mua được một gói xôi dừa để ăn, còn 3.000 đồng mua được 1 chiếc bánh sừng bò và 1 hộp sữa chua để ăn trưa. Buổi tối ở đầu làng ăn cơm bình dân lắm, vì ai cũng đi làm nên rẻ hơn, 5.000 đồng cũng được 1 suất cơm và 1 con cá chiên. Đối với nhà khởi điểm từ 1.000.000 đồng, tổng hóa đơn điện nước là 500.000 đồng. Còn khoảng 500.000 thì tôi chi cho ăn uống, xăng xe, kem đánh răng, xà phòng, dầu gội đầu … Nhưng khi Kiên về Sài Gòn hàng tuần sẽ trả 50.000 đồng, nghĩ lại thấy tiếc cho dự án này. Vì vậy, không có tiền lương hàng tháng và họ đã trả rất nhiều tiền khi dự án bắt đầu chạy.

Người đàn ông quay sang đánh nhau sau khi ăn xong, còn tôi là người duy nhất phải làm việc nhà. Đang rửa bát thì anh Ken kêu “ở nhà đi chơi đi”. Tôi cũng làm như vậy. Những người này đã ra đi, và những người còn lại rất buồn. Sau khi rửa hết bát đĩa, dọn dẹp nhà cửa rồi quay lại giặt giũ, anh Ken đã vứt đi. Quần áo lao động bẩn kinh khủng. Thấy đám bạn cúp điện đột ngột, em khóc … không phải vì không biết giặt áo cho các bạn … cũng không phải vì 2/9 không được đi chơi. Đối xử với tôi như vậy? Tôi đã yêu bản thân mình trong 5 năm và mọi thứ đều tuyệt vời. Anh luôn nói rằng em là người yêu anh nhất trên đời, và anh tin vào điều đó (đến bây giờ em vẫn tin vào điều đó). Nhưng tình yêu chỉ có thể là lời nói, nó phải được thể hiện bằng hành động. Thế mà anh vô tư quá, chẳng mặc gì, chỉ nói “yêu” rồi tiêu tiền, mồ hôi nước mắt của em mà không ngại lôi thêm bạn bè đến chia tay. Anh sẽ cày cuốc làm việc nhà vì thương em, nghĩ rằng hai người phải buồn, rồi những ngày vinh quang sẽ hòa thuận hơn. Nhưng sao cuộc đời tôi giống như con sen? Bạn có cần phải nghiến răng để phục vụ người khác? Càng nghĩ càng tức giận. Rửa xong đợi nó se lại. Đợi mãi đến 7 giờ chiều, mấy cô gái trong xóm là công nhân của nhà máy Danshun mới bắt đầu gọi nhau đạp xe. Tôi không biết tìm nó ở đâu, họ không có điện thoại di động, thậm chí không có máy nhắn tin. Suy nghĩ một hồi, tôi nhấc điện thoại công, gọi đến nhà chú anh trên đường Huỳnh Văn Bánh.

Anh ấy trả lời điện thoại, vì ngày nghỉ, tôi nghe nói vui vẻ ham muốn nên dì cháu tụ tập ở nhà anh ấy. Tôi hỏi anh Kinn có ở đó không. Anh cho biết: “Nó chơi ở đây được một lúc rồi bạn bè đi chơi ở đâu. Cả nhà mong Tâm đến chơi. Nó nói con mệt nên không ở nhà được. Con khỏe không”. Nghe anh buồn và rơi nước mắt, tôi trả lời rồi cúp máy. Vừa về đến nhà, ngồi xuống nệm, tôi đã òa khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc. Đừng bao giờ khóc. Mệt cả nước mắt, tôi lau nước mắt, ngồi xuống, viết vài dòng trên miếng dán màu vàng: Guin, bây giờ là 8 giờ tối rồi mà anh vẫn chưa về. . Sống thế này mà sống sao? “Và dán lên màn hình TV.

Xong! Sau ba tháng vào Sài Gòn, lần đầu tiên tôi được ăn mặc đẹp, mặc đẹp, phóng xe đi. Tôi cũng có quyền hạnh phúc.Cũng may là ít nhất ngày Quốc khánh em phải ra ngoài chứ làm người yêu của anh thì làm sao được. !!!

Ngoài đường rực rỡ ánh đèn, dòng người tấp nập, tôi cũng có thể thấy lòng tham, nhưng nỗi cô đơn luôn không thể thay đổi. Lang thang trên phố, nhìn quanh thế giới, bụng tôi bắt đầu cảm thấy đói và tôi nhớ rằng tôi chưa ăn tối. Khi đi ngang qua khu Tây ba lô thì thấy quán đông lắm mà toàn tây mà ngại quá, phải đi chỗ khác. Không tìm được chỗ ưng ý, cửa hàng nào cũng đông khách, lại càng sợ những ánh mắt tò mò.

Không ai đi chơi một mình như mình, ai cũng có đôi, không thì cả nhà rủ nhau đi ăn uống. Sau đó, tôi đi qua một quán bar khác. “Ôi mẹ ơi! Nhưng ai cần biết họ là ai! Mẹ không quan tâm! Hôm nay là ngày của con, muốn làm gì thì làm, sợ gì thì chết, ngày mai thì chết!” Cân nhắc, tôi xoay người bước vào. Cửa hàng. Tôi chọn ngồi trong quán để tránh cảm giác cô đơn và ít bị chú ý. Duyệt từng menu một để xem món nào cũng đắt. Tôi không thể không nghĩ rằng “một đĩa tỏi tương đương với 3 ngày ăn” (26.000đ). Nhưng tôi đang nghĩ gì, tại sao lúc nào cũng ngậm miệng đút cho người ta ăn, cuối cùng lại ậm ừ một tiếng? Tôi phải phá hủy mọi thứ tối nay, chơi với mọi thứ, và đói vào ngày mai. Thế là tôi gọi cơm với rau muống, tỏi và một chai bia, trong đời tôi chưa bao giờ uống rượu, nhưng dù sao có say cũng phải thử. Đang ngồi uống rượu bỗng nói một tiếng Anh: “Anh xin lỗi, ghế đó rồi à?” Tôi lắc đầu lễ phép bắt đầu ăn tiếp, đặt chai bia xuống anh hỏi: “Em uống bia được không?”

Tôi hơi tức giận nói: “Em không thấy là anh đang uống bia à?” “Ừ, nhưng nhìn cách uống bia của anh, em nghĩ mọi người không uống trà nữa, chỉ uống một ngụm thôi.” — -Không ngờ tôi bật cười: Anh còn uống bia nữa, nhưng hôm nay là ngày nghỉ nên anh muốn vui vẻ chút “. Vì vậy, tuy toàn bộ câu chuyện không phải như vậy nhưng hai người bắt đầu nói chuyện thoải mái hơn. Sau bữa tối, anh mới. Bạn tôi hỏi tôi: “Bạn có chơi bida không? Tôi thấy hai người Việt Nam đang nói chuyện trước mặt, vẻ mặt khoa trương, ăn nhiều tiền của khách Tây. Tôi cũng nói vui rằng: “Tôi từng chơi bida trực tuyến, nhưng hãy thử xem.” Vì vậy, hai người đã thành lập một đội chống lại hai anh chàng tóc vàng hoang dã. Nhưng chúng tôi thắng, tôi rất vui, tôi quên hết buồn, tôi bật dậy và cười, mặc dù công việc chơi bida tôi không áp dụng được, chủ yếu là do người khác có việc làm. Đánh cờ, dạy cho hai người kia một bài học, rồi ta nhường bàn cho thiên hạ chơi. Tôi vui lắm, tôi quên hết nỗi cô đơn buồn tủi. Sau đó bạn tôi quay sang giới thiệu: “Tôi tên là Simon, bạn tên gì?”

“Rất vui được gặp bạn” -Tôi viết vui.

Anh ta viết vào tờ giấy, rồi đưa cho tôi: “Đây là số điện thoại của tôi. Bất cứ khi nào bạn thấy một người cá cược bằng nhãn cầu, họ sẽ gọi cho tôi và họ sẽ dạy cho anh ta một bài học” – anh ta đùa. Anh chớp mắt. Tôi vui vẻ gật đầu. “Được.” Trong khi đợi bạn tôi rời khỏi cửa hàng, tôi cuộn giấy lại… Tôi ném nó đi. Những người bạn trong quán bar này! Hôm nay tôi rất vui, nhưng bây giờ tôi cảm thấy rất bình yên, không rõ là muốn uống bia hay niềm vui chiến thắng trong trò chơi bida.

Ngồi bar nghe nhạc, uống bia cũng sướng lắm. Được một lúc, một cô gái Nhật Bản kéo lên ghế bên cạnh và trò chuyện làm quen với nhau. Anh ấy gọi cho Kao và tôi hỏi đùa “Anh gội đầu đi.” Tôi và Kao rất hợp nhau, trò chuyện đến tận khuya, nhưng giờ là lúc anh ấy phải về nhà. Tôi không muốn về nhà chút nào, hàng xóm đóng cửa lúc 11 giờ, vì tôi đến muộn nên tôi không muốn đánh thức hàng xóm để mở cửa. Kao: “Tối nay em có thể ngủ chỗ anh ngủ được không?” Cô ấy vui vẻ gật đầu và nói, “Phòng em có hai chiếc giường đơn. Đưa cho em một chiếc.” Họ cần nhập ID.Nhưng tôi không thất vọng! Tôi chúc Gao Wang ngủ ngon và sau đó quay lại cửa hàng, nhưng sau đó tôi phát hiện ra tên cửa hàng là Go Boo. ——Khi đó cửa hàng vẫn rất đông vui, có rất nhiều người đang đứng uống rượu và nhảy múa. Tôi lại ngồi mài trong quán, chẳng biết đi đâu. Ngồi trong bar rất thú vị, vì xem bartender 1 màn biểu diễn. Anh làm việc trong quán bar này khi mới 23 tuổi, với mái tóc xoăn, chiếc răng khểnh và nụ cười rất duyên. Đã vậy anh còn hay nói đùa, chọc ghẹo khách nên khách cứ la cà quán xá. Tôi tự nhủ: “Quán này hút khách vì anh chủ quán ăn nói dễ thương, mở quán là phải hỏi ngay.

2h sáng quán bắt đầu trò chuyện. Tôi và Tuấn (tên nhân viên pha chế) trò chuyện thân mật, ngồi kể chuyện cười cho nhau nghe rồi dịch sang tiếng Tây, họ không hiểu gì cả. Trưởng nhóm nói: “Đợi 3 tiếng nữa là đóng cửa rồi đi ăn. Điều.

Tuấn quê ở Tây Ninh vào trường Cao đẳng Kinh doanh Sài Gòn học, nhà rất nghèo nên phải lo tiền ăn học, tiền ăn ở, sớm muộn gì cũng phải ra trường làm việc tại Allez Boo. Nó vẫn nổ tung vì anh ấy chỉ thức dậy đến trưa. Không sao, làm việc đến 3 giờ sáng, bố tôi sẽ thức dậy lúc 8 giờ sáng và học với bố mẹ.

3 giờ sáng, cửa hàng đóng cửa, Nhân viên cũng đã về nhà, riêng chiếc Cub 82 của tôi nằm trên vỉa hè, tôi dẫn đầu nhóm ngồi ở phía sau, xe đạp của anh ấy để trong quán, không đi được xe máy, họ tìm một quán thịt nướng ở quận 10. Quán lúc nào cũng mở và đông khách như ngày đó, vào quán gọi món không còn tiếc tiền, ăn xong một chút Tuấn mệt quá gục đầu xuống bàn ngủ, tôi tiếp tục đánh. , Thầm ngưỡng mộ người giỏi ngoại giao này, chưa đầy một tiếng trước còn hát, tỉ tê, cười khúc khích, giờ thì rũ rượi như chết máy, tỉnh dậy, lôi anh ta lên xe, đi tiếp Tôi biết anh ta không dám rủ tôi vào hang ổ của anh ta vì anh ta sống với vài người khác, nhưng anh ta trải chiếu trên sàn và các con nằm chung, nhưng điều này sẽ không làm cho con gái tôi nguy hiểm vào ban đêm Tôi lang thang một mình. Nhưng cũng lạ là tại sao đêm đó tôi không ngủ. Ken chợt thấy lòng mình phơi phới và không quên điều gì. Tôi tiếp tục lang thang vô định. Tuấn ngồi sau gục đầu vào lưng tôi. Đi ngủ đi, giây phút ấy mọi thứ xung quanh như hư ảo, chỉ có một mình tôi với thành phố, tôi như là chủ nhân của thành phố Sài Gòn đẹp về đêm và ánh đèn không bao giờ tắt Tôi đi qua những khu dân cư nghèo. , Căn nhà chỉ lợp tạm bợ bằng mái tôn, có người ngủ gục ngoài cửa vì nhà quá nóng nhưng vẫn la hét …… Hãy luôn nhắc nhở tôi rằng nó đã thay đổi cách sống của tôi. Nhiều, tôi nhận ra rằng mình chưa bao giờ khổ như vậy, trên đời này còn nhiều người khổ hơn tôi nhưng tôi chưa thấy ai than thở, ngay khi anh Tuấn ngủ sau lưng tôi, anh không những phải Vất vả kiếm sống nhưng cũng để kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng đằng sau quán bar, mọi người đều coi anh là người yêu đời, vui vẻ, luôn cười và hạnh phúc, họ vốn mong anh sẽ làm việc chăm chỉ vì cuộc sống như vậy. Lần đầu tiên tôi hiểu và thấm nhuần hai chữ “LẤY QUÂN”

6h sáng hàng xóm bắt đầu mở cửa, tôi đưa Tuấn vào Gò Ụt và về nhà thì thấy Ken hút thuốc. Đang hút thuốc, rất mệt Anh hỏi: “Tối qua em ở đâu? Anh đã thức cả đêm để đợi em về. Tôi lồm cồm bò lên giường nói: “Em mệt lắm, anh không ngủ, lại lang thang trên phố.” Để anh ngủ một giấc. “

Đến bây giờ, anh Jian vẫn không hiểu nguyên nhân vì sao tôi lại bỏ anh ấy. Ngay cả khi mẹ cô ấy biết chuyện và không giận, bà ấy cũng không bao giờ giải thích, viết cho tôi một bức thư tình đẹp đẽ, thậm chí còn chửi bới tôi. : “Có chồng sớm được không.” Nếu vô tình gặp nhau trong tương lai, chúng ta không biết! “Nghiến răng chịu đựng. Không nói một lời …- Anh Ken lặng lẽ trở về Hà Nội trong tủi hổ, bởi cách đây 3 tháng, bố mẹ anh đã đề nghị mọi chuyện nên dừng lại.Nhưng anh nhất quyết theo tôi vào Sài Gòn. Cha cô ấy đã viết cho tôi một bức thư ngọt ngào và hỏi tại sao. Anh ta cho biết từ khi về đến nay, anh ta nhốt mình trong phòng, không ăn uống, say xỉn, không nói chuyện với ai. Ông bà nội rất lo lắng, sợ cháu tự tử.

Còn về việc làm thế nào để biết lại Simon và quá trình băm nhỏ ra sao, mời các bạn đón đọc chương sau. Chỉ biết rằng ngày đó là ngày của định mệnh. Simon mới chuyển đến Việt Nam được hai ngày, người đại diện đã sắp xếp cho anh ở khách sạn Liberty gần khu Tây ba lô. Sau khi ăn xong hôm đó, anh một mình đi bộ tung tăng, thấy đường đông đúc, không biết là ngày lễ quốc khánh, đi ngang qua quán bar Allez Boo thấy quá nhiều người, anh lo lắng không muốn vào. Khi đi qua các quán bar khác, anh thấy tất cả các cô gái đều bị những ông già phương Tây thổi bay. Chán, anh quay lại, coi như quán Go Boo nào cũng khỏe. Vào chen chúc cho đến khi lên đến quầy bar, may mắn có một anh chàng nhấc mông chạy ra ghế xin phép cô. Chuyện sau này thì ai cũng biết.

Bạn có biết (100%) • Một tình yêu năm năm như thế này thì chỉ cần ba tháng vào Sài Gòn là đủ, dù đây là quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời Tâm. • Sau khi chia tay với Jian En, Tan bị trầm cảm tâm thần nặng, biểu hiện nhiều triệu chứng tâm thần và hồi phục hoàn toàn sau sáu tháng. • Trong một tháng, Tâm ăn cơm nếp với dừa mỗi sáng, trưa ăn bánh sừng bò sữa chua, tối ăn cơm và cá, chi phí mỗi ngày chỉ 9.000 đồng. / 3 bữa ăn. • Trong 3 tháng thử việc do công ty vận tải container thực hiện, Tâm không về nhà chiều nào vì … tiết kiệm xăng. • Tâm đã từng dành nửa giờ trong siêu thị, cố gắng tìm ra loại kem đánh răng (tính theo gam) nào rẻ hơn để mua. Chia xà phòng rửa bát theo mililit. (Không có thuốc chữa! Hai tay buông thõng !!!). • Tâm khóc ròng vì mất giá 6.000 đồng một quả thận (không phải thận lợn mà là thận lợn) ngoài chợ. Dù đã tìm kiếm, đào cống chợ Tân Thuận nhưng vẫn không tìm thấy nên đành phải dừng lại vì không đủ tiền mua một quả thận khác. • Sau 3 tháng thử việc, lương tháng được tăng lên 3 triệu + phụ cấp (2001). • Một năm sau, Tâm vượt qua hơn 200 ứng viên, trúng tuyển kỳ thi đầu vào của Hãng Thông tấn Kinh tế Anh và làm chuyên viên phân tích thị trường Việt Nam với mức lương 1.000 USD / tháng (2002). • Hai năm sau, Tâm về Hà Nội thăm nhà và gặp mẹ Kiên để bày tỏ tình cảm. Mẹ cô bé nhận ra sự việc và cả hai ôm nhau khóc. • Ông Jian hiện đã kết hôn và có hai đứa con xinh đẹp. Tôi và Tân vẫn là bạn và chúng tôi tôn trọng nhau. • Mẹ Tân luôn hối hận vì con trai nhớ mẹ, nhiều khi không chịu gọi. Trong sâu thẳm, cô muốn nhận Ken làm con nuôi. Một số người vẫn gọi nó là .

(Trích “Hồi ức của Tân Phán – Thu thập tình yêu”, Nhà xuất bản Hội Nhà văn, Công ty Sách Phù Nam)

By: admin
Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

CommentName required Email required Website

Back to top