Loading the content... Loading depends on your connection speed!

Trái tim đỏ da xanh

In: Sách

Võ Tấn Cường

Tôi trở lại xóm nhỏ Xóm Giá khi những người nông dân đang thu hoạch dưa hấu. Tôi nhớ rằng khi tôi đi vào buổi trưa hôm đó, có một người đứng ở đầu dãy nhà chờ bóng tôi khuất ở bến xe buýt thành phố. Dù chưa nhìn lại, tôi vẫn có thể hình dung ra Hương đang mặc một chiếc áo sơ mi tím, tóc dài ngang vai, bất động dưới bóng mặt trời lặn. Những ngày xa quê, tôi thường nghĩ đến thơ Hương hoài hương. Tôi bước thật chậm, nhìn ruộng dưa với những hạt dưa tròn xanh bên tỉnh lộ. Tôi thấy Hương bước từ nhà dưa trên con đường lát đá đỏ. Cô vẫn mặc chiếc áo sơ mi tím quen thuộc nhưng mái tóc đã được cắt ngắn. Tôi bước nhanh tới, đưa mắt nhìn Xiang. Cô ấy đã nhận ra tôi. Cô ấy điên cuồng rời đi, như thể đang chạy, giọng nói của cô ấy hoàn toàn biến mất:

– Tôi về rồi. Tôi biết bạn sẽ trở lại. Mẹ sẽ luôn đợi ngày hôm nay …—— Tôi nhẹ nhàng đáp:

– Con nóng lòng muốn gặp mẹ … Còn má thì sao?

Vì cảm xúc. Tôi hiểu những gì cô ấy muốn nói với tôi, nhưng tôi rất ngại. Hương quay lại, như cố giấu mặt vào lòng chiếc nón lá. Hương nuốt nước bọt một tiếng:

– Má nó còn thức khi ngủ. Cảm ơn mẹ đã chăm sóc con. Tôi nợ bạn rất nhiều, tôi không biết khi nào mới được hoàn trả …… – Tôi trả lời:

– Đừng nói vậy. Tôi đã sống với chị em tôi và để lại rất nhiều kỷ niệm …- Chị Hồng lặng đi, nước mắt lưng tròng: – Chị có thấy anh ấy không?

– Xin hãy quên. Anh ấy sẽ … Tôi đến phòng tranh của anh ấy. Tôi thấy anh ấy bán ảnh tôi và dưa cho Việt kiều …—— Tôi cũng muốn quên, nhưng không thể quên. Anh ta sống như thế nào? Anh ấy có nhớ tôi không?

-bạn quên. Anh ấy đam mê cái đẹp. Tôi chỉ là hình mẫu của anh ấy …

– Không … Anh ấy nói yêu tôi … Tôi phải & # 273; Tôi đang tìm anh ấy ……—— Nếu anh ấy vẫn yêu em, anh ấy phải đến với tôi. Anh đã gặp những người mẫu khác.

– Không, có lẽ tôi phải gặp anh ấy một lần …—— Không … Nếu cô đi thì ai sẽ chăm sóc mẹ con cô … — -Người tu nữ từ từ ngã cái đầu. Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hương và nhỏ nhẹ:

– Em sẽ sống ở gần đây. Tôi sẽ sống bên cạnh cậu …—— Tôi cùng Shangge bước đến ngôi nhà dây dưa. Tôi chợt nhận ra rằng mình đã lay chuyển được tổn thương tình cảm của Shan En. Không cần nhìn cô ấy, tôi vẫn có thể cảm nhận được những giọt nước mắt của cô ấy đang lăn trên đôi má rám nắng …—— Nhà tôi ở cạnh nhà Xiang. Hương và mẹ sống trong một ngôi nhà gỗ nhỏ gần Guatian. Người dân thôn Xóm Giá cho biết, ngày xưa ông nội của Hương bị tổn thương, chửi bới, tức là con cháu 3 đời sau sẽ bị bệnh tâm thần. Tôi không biết lời nguyền của Chúa là gì, nhưng khi mẹ cô ấy còn trẻ, bà bị bệnh tâm thần. Ông nội đưa mẹ đi chữa trị khắp nơi nhưng bệnh không khỏi. Hương sinh ra là một số phận trớ trêu. Mẹ anh không bao giờ nói cho anh biết cha anh là ai. Mẹ anh được ông nội xây cho căn nhà cạnh ruộng dưa. Mẹ con chị Hương sống trong căn nhà lạnh lẽo, chịu cái rét của xóm làng. Gương mặt của Hương hiền lành, nhân hậu. Khi tôi còn nhỏ, vào mùa dưa hấu và những ngày nghỉ học, tôi đã đến thăm ruộng dưa. Cô ấy chọn dưa để cho tôi ăn. Thịt quả dưa có màu đỏ sẫm, mềm giống với màu của môi. Shane không bao giờ trang điểm, nhưng tôi thấy cô ấy rất đẹp. Chị Hương cho biết: “Nhìn kỹ quả dưa thấy vỏ xanh, nhưng thịt đỏ, mềm … Nhiều người chỉ nhìn vẻ bề ngoài để đánh giá tính cách người khác là không đúng … Mẹ cháu cho là rất nó tốt.e; Cô ấy hát hết bài này đến bài khác … “Vào những đêm dưới ánh trăng, Xiang thường kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích. Một đêm, tôi ngủ với cô ấy ở Melon Shack. Xiang hát cho tôi nghe giai điệu và những bài hát cũ. Tôi chỉ mơ hồ Tôi đã hiểu nội dung bài hát nhưng giọng hát của Hương đã khiến tôi không thể chìm vào giấc ngủ, tôi thức giấc lúc nửa đêm, ánh trăng rọi từ mái lá, hạt vàng rải khắp nhà mướp Hương nằm cạnh tôi và hình như có em ở đó Đang mơ, tôi để ý thấy lồng ngực ấm áp của cô ấy áp vào lưng tôi, vòng tay ôm lấy tôi, tôi cảm thấy hơi nóng của anh phả vào mặt mình Xiang thì thầm trong giấc mơ. Giọng anh xa xăm: “Anh … yêu em … “Sáng hôm sau, tôi sợ không dám nói những lời anh nói với Hồng trong giấc mơ. Tôi thấy có hứng thú với hơi thở và âm thanh. Những giấc mơ của anh thấm vào cơ thể tôi như hương vị ngọt ngào và tươi mát của dưa hấu …— -Khi tôi mười tám, Hương đã gần ba mươi, vẫn xinh đẹp nhưng vẫn sống trong căn nhà trống một mình với mẹ, thanh niên xóm XómGia đứng đó trầm trồ khen ngợi. Sợ lời nguyền sẽ trở thành sự thật, sợ mình mắc bệnh tâm thần như mẹ hay sinh ra một đứa trẻ bị tâm thần thì một ngày nọ, một chàng trai xuất hiện, anh ta là một họa sĩ với vẻ mặt khó coi, người họa sĩ nhìn thấy cô Hồng Đón lấy phong cảnh trong làng, mọi nơi bên cạnh hạt dưa sẽ tái sinh Một đêm, tôi đến quán cà phê của Shannon để nuôi dưa, căn nhà gỗ rất yên tĩnh, không thể nhìn thấy cô Xiang, tôi chợt nghe thấy tiếng ai đó thì thầm sau chòi:

Ngày mai bạn phải đến thị trấn …—— Tất nhiênÔi, anh sẽ quên em ……——- Em sẽ không quên ……——- Anh … nếu em có thai … thì sao?

– Hãy nâng anh lên … rồi anh sẽ quay lại lấy em …

– Em yêu anh … Em sẽ đợi anh đến đau lòng. Tôi có một ý tưởng mơ hồ rằng những điều tồi tệ sẽ xảy ra với Huns. Tự dưng tôi sợ mất hương. Cô sẽ theo ông họa sĩ để lại mẹ già, ruộng dưa và những kỷ niệm tuổi thơ. Tôi đang ngồi trên ruộng dưa, ngón tay ngoáy vào trái dưa, như muốn bóp nát hạt. Vì vậy, những điều này sẽ không xảy ra. Hương vẫn đang sống lặng lẽ và mong ngóng một ai đó … Chín tháng sau, Hương hạ sinh một bé trai bụ bẫm. Nhiều người hàng xóm nói anh ấy cũng giống tôi. Mẹ tôi nói: “Mọi người nói rằng con trai của Xiang trông rất giống bạn. Tôi biết Xiang một chút. Bạn đã làm điều gì sai? Vâng.” Tôi tin bạn. Tôi coi Hương như em gái của mình … “. Tôi thường xuyên đến nhà Hương. Nhìn vẻ mặt xanh xao, héo hon của nó, tôi thấy thương. Giờ niềm vui duy nhất của Hương là được nuôi nấng, chăm sóc các con. . Nhìn cô ấy ôm và chơi với đứa bé, tôi cảm thấy ghen tị dần dần ngấm vào tâm hồn, tôi ghen tị với người họa sĩ đã chiếm lấy tình yêu của Xiang, tôi ghen tị với chàng trai … Sau cuộc trò chuyện vài ngày trước, Hương hỏi:

– Anh như vậy có thể đến thăm em được không? — Sợ gì chứ, ngại gì mà ngại …—— Chị Hồng cười nói:

– Có người nói anh ấy giống chị. Em nghĩ sao?

Tôi rụt rè trả lời:

– Em không biết. Cũng tốt như em, không có gì … chị ơi … nếu chị có thể cho em một … đứa con …—— Em biết Tôi lỡ lời, nhưng những lời này không thể rút lại được, tôi vẫn còn và đôi tay của tôi, Hương nhìn tôi và mỉm cười:

– Anh đang nói cái gì vậy? Anh vẫn còn trẻ, có nhiều cô gái xinh đẹp đáng để Anh … em không đáng … Tương lai của anh còn rất xa. Anh có nghe nói rằng em muốn thi vào đại học không?

– Ừ. Em muốn thiNhưng tôi không muốn rời xa em …—— Tôi cần phải đi học. Tôi hy vọng cuộc sống của bạn sẽ tốt. Sẽ có một cô gái xinh đẹp yêu anh thật lòng … Ba tháng sau, em thi đậu đại học và chuyển đến thành phố này. Hương đưa cho tôi một tờ giấy có ghi địa chỉ phòng tranh của họa sĩ trên đó. Khi tôi đến thăm phòng tranh vài lần, tôi được biết rằng họa sĩ đã quên điều gì đó về Huon. Anh chỉ nhắc đến những bức tranh của Xiang. Trong mắt họa sĩ, cô Hugh chỉ là con gái của một bậc phụ huynh từng trải cuộc đời mình. Tôi không đủ can đảm để nói với Hương. Khi tôi nói rằng tôi đang tìm nó nhưng không gặp được nghệ sĩ, tôi đã nói dối. Đến hôm nay, khi trở lại Ấp Xóm Giá, tôi quyết định nói thật với chị Hương.

Chị Hương dẫn tôi đi thăm chòi dưa. Hạt xanh bóng khắp mặt ruộng rất đẹp. Tôi bước đến, nắm tay bé Hương rồi nói:

– Em cắt dưa hấu …—— Chị Hương cười:

– Nghĩ đi, em thích người khác à? Người ta nói: “xanh vỏ, lòng đỏ”… nhiều người nhìn cũng hay mà bụng… ”.—— Tôi cười:

– Tôi thích dưa đỏ. Tôi muốn trồng Mùa dưa mới bên em … em chấp nhận “xanh rờn, đỏ cả da …”

Sư cô cười, môi đỏ như dưa, em muốn hôn lên môi, mùi ngọt ngào Vị đắng Những ngày sắp tới.

By: admin
Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

CommentName required Email required Website

Back to top