Loading the content... Loading depends on your connection speed!

Sử dụng cùng một câu thần chú (36)

In: Sách

Điện thoại của Quang Hanh cho biết tầm 1 giờ chiều anh sẽ ra bến xe, anh hãy đón. Tôi rất vui, vì vậy anh ấy đã giữ lời hứa của mình, vì vậy anh ấy vẫn nhớ đến tôi.

Nhưng tôi không biết Yan Ni có đi cùng tôi không, tôi hy vọng bạn đến đây một mình. Trong quãng đường dài về nhà, công việc đầu năm bận rộn học chương trình khó có thể phân tâm được chuyện khác. Chỉ là đôi khi nghỉ ngơi bỗng thấy hụt hẫng, muốn điều gì đó mà không thể nói ra. Đây có thể là cảm giác người nghiện ma túy vừa cai nhưng không thể kiểm soát được hoàn toàn bản thân. Ban đầu, đây có thể là kết quả của một thời gian dài thiếu thốn tình cảm. Trong lòng Phong Vị Quân xấu xa mấy ngày, chỉ thấy bọn họ là một đám người tầm thường, cường hãn như bò rừng, làm cho người ta tái nhợt, cuối cùng bị phản bội. Bây giờ tôi muốn gặp gỡ, gặp gỡ và trò chuyện với một ai đó. Một đêm, tôi mơ thấy Hoàng Hạnh (Huang Hanh) hôn tôi và nói: Anh yêu em, anh không thể sống thiếu em, em cho đi tất cả. Một đêm, tôi nằm mơ thấy Văn Nhân trở về và nói rằng anh ấy yêu tôi và anh ấy vẫn còn đói trên giường. Tôi thức dậy, tôi cảm thấy cô đơn và buồn.

Sau khi bố tôi đích thân chăm sóc tôi, hoặc sau khi đưa con tôi lên Hà Nội khám, anh ấy mới yên tâm lấy máu. Tôi biết cha lo lắng cho tôi, nhưng tôi sợ, và con chim cũng sợ cây cong queo. Lây truyền HIV / AIDS qua đường tình dục ngày càng phổ biến, nếu ai đó nhiễm căn bệnh thế kỷ này thì cũng là bản án tử hình. Khi tôi vừa trốn về thị trấn, tôi và “con gái Tuyền” Minh Hồng thuê trọ dặn dò kỹ: Hồi đó bố mẹ đừng liều, dễ ốm. . Tôi đã làm theo lời anh ấy và kiên quyết “cắm rễ”. Nhưng thử nghĩ xem, chỉ một lần không thể “lùi bước”, ngay lúc đó tôi đã gặp được một bàn tay lớn đã đưa mình vào đời.Khi chân ướt chân ráo vào thị trấn, tôi bối rối không biết nên ở lại hay quay lại. Người đàn ông này cư xử như một con trâu, từ đầu như một con dê già sừng khủng khiếp, gần như bị cưỡng hiếp, khiến tôi không thể theo dõi anh ta bằng bao cao su. Khi no nê trà dư tửu hậu, anh ta lại ném chiếc ví xuống giường cười khúc khích: yên tâm đi, của tôi sạch sẽ 100%! Sau đó người mất tích không bao giờ được nhìn thấy nữa. Đây là sự bất lực duy nhất của tôi. Rất may là chuyện này xảy ra sau khi tôi hết kinh, tức là hôm đi học bác sĩ có hỏi thăm tình hình sức khỏe của chị tôi và nói khó chịu. Có thể buông bỏ không có thai chỉ là chần chừ, lợi bất cập hại về bệnh tật, không dám nghĩ sâu hơn về hậu quả khôn lường của giây phút “xả hơi” này. Hãy dừng mọi chuyện trong quá khứ, quay về quá khứ, hãy cứ nghĩ về ngày mai và sống cho ngày mai, để bản thân thanh thản và quên đi quá khứ không may nhé!

Buổi sáng ở trường, tôi thầm mong thời gian trôi qua để tôi có thể nhanh chóng quen được một người con trai tử tế, một người con trai tử tế mà tôi chưa từng gặp khi còn là một thiếu niên và cũng chưa từng kết bạn với anh ta. Bạn thực sự là thần tượng của tôi và tôi nóng lòng muốn thấy cô ấy ra bến xe buýt. Kìa, Xe buýt Hoàng Long từ từ vào ga. Tôi nhận ra bộ quân phục của anh ta, trên ve áo có chữ trung úy màu đỏ. Trong số hành khách bước xuống xe, bên cạnh có một cô gái trẻ, tôi chợt yêu, Diêm Ni, tình yêu của anh? Nhưng khi đang đi xuống phố, cô gái tránh xa anh, một chàng trai chạy đến túm lấy cô, ôm túi xách điên cuồng. Tôi đã ký. Tôi chạy đến gặp anh ta.

– Quang Hanh! Tôi đang gọi từ xa.

Anh ấy đến gần tôi và hỏi tôi:

– Em đợi lâu chưa?

Tôi mỉm cười với anh ấy, tôi gật đầu.

– Anh ấy đi rồi, có phải tôi không? Anh ấy nói bây giờ ngồi xuống và nói chuyện ở một nơi mát mẻcâu chuyện. Bạn và tôi đang ngồi trên một chiếc ghế dài trong khu vườn mới mở ở trung tâm thị trấn. Tôi ngay lập tức hỏi:

– Bạn có khỏe không? Tôi có thể đưa mình đi ngắm cảnh đẹp của quê hương mình.

– Vậy thì cậu sẽ ảnh hưởng đến việc học của tớ .—— Không-tớ nói-Ngược lại cậu đã dậy rất đúng lúc. Tôi hy vọng bạn có thể đến. Con mong nhiều lắm.-Con có xin lỗi bố mẹ nữa không?

– Tôi còn chưa kịp nói gì thì bố mẹ đã nói có lỗi rồi tức giận bỏ chạy. Bố nói rằng chính vì lý do này mà tôi nhớ mọi thứ ở nhà.

– Cha mẹ nào không yêu con thì đừng than phiền. Đã rất hạnh phúc. Bạn phải học chăm chỉ và kỳ thi không tệ.

-và sau đó?

– Hôm nay anh và gia đình vào thăm em, mai em về Hà Nội. Tạm biệt Yan Ni, và sau đó trở lại Unity. Điều này phù hợp với ma thuật.

-Rất ngắn! – Tự dưng em thấy buồn – Em không ở lại được à?

– Kỷ luật quân đội rất nghiêm túc. Bạn đang ở đây và tôi rất vui khi thấy bạn ổn định như thế này. Ngày hôm sau, tôi sẽ được đi cùng với Yan Ni. Bố gặp anh trong giờ giải lao, mẹ anh nhắc lại từng lời với khách: Thủy thần muốn anh đứng lên và lặp lại tên mình suốt. Tôi có cảm giác bố mẹ tưởng anh là người yêu của mình nên không sửa, dường như cố kéo dài sự hiểu lầm mọi lúc mọi nơi. Tôi tự hào khi có một người bạn đẹp trai, đàng hoàng và chững chạc như vậy. Bạn được tự do như về nhà. Lính và người dân các nước như cá. Sau đó, tôi xin phép bố mẹ cho phép tôi đưa anh đi khắp thành phố. Nổi giữa dòng. Anh cho biết lần sau mang cần câu về nhà gần con cá. Mỗi lần đi, anh đều mang theo một chuỗi xiếc cá mương, mỗi con cỡ ba bốn ngón tay. Đã có lúc tôi và bạn ngồi trên tảng đá # 7899; n Quan sát cá từ bờ ra bờ. Những đứa trẻ thơ thẩn quanh tảng đá. Khi lớn hơn, anh ta nhảy lên nổi tiếng, có khi cá nối đuôi nhau ngược dòng, lướt qua trước mặt ta như những mũi tên. Anh ta bắt gặp một đàn cá nhỏ nổi trong làn nước đen đặc bên cạnh bụi cây, anh ta hỏi: Thần Tui có biết những con rồng này là gì không? Tôi không biết. Cá chuối hay còn gọi là cá xà-ông giải thích-như chuối mẹ ẩn nấp lặng lẽ trong đám rêu bên kia đặt quả đào vào giữa rồng, tưởng có người đến ăn thịt con nên vội vàng nuốt chửng con mồi. Bảo vệ đàn con, nhưng giữ lưỡi. Đây là lý do tại sao có câu: “Quả chuối là của bạn”. Tôi nhớ mình đã từng nghe câu này khi đi chợ, nhưng đến hôm nay tôi mới biết xuất xứ của câu này. Tôi rất ngưỡng mộ điều đó: bạn đến từ biển và bạn biết nhiều về núi hơn bạn!

Ở một nơi đủ sâu, trên bờ biển đầy sỏi cuội, Quang Hanh đột nhiên nói nơi này rất vui nên nhảy vào tắm. Tôi liền nói: Anh ấy đi tắm đi, tôi đang đợi. Anh ta nhìn tôi và lắc đầu: Đã nói vậy còn không mang theo đồ. Vậy “nuy” cũng được, tôi buột miệng nói câu này. Anh cười nhẹ và đỏ mặt.

Con lạch vắng tanh. Tôi chỉ nghe thấy tiếng nước đổ vào, thỉnh thoảng có chim trĩ gọi bạn từ bụi cây. Mặt trời khuất dần sau ngọn núi trước mặt, để lại mây đỏ trên bầu trời. Anh ngẩng mặt lên và chỉ tay vào dãy núi:

– Hoàng hôn. Không đẹp!

Khuôn mặt cô ấy bị mặt trời lặn nhuộm đỏ và ngày càng xinh đẹp. Tôi đứng gần đó, không kìm được mình, chợt gọi tên anh. Ông quay lại. Tôi cúi cổ và hôn cô ấy. Tôi tiếp tục ôm chặt lấy anh, và rồi tôi nín thở:

– Em yêu! Anh trai! … Anh ấy đứng đó một lúc mà không có câu trả lời. Tôi cảm thấy như thể tôi đang lắc lư trên cơ thể anh ấy, môi tôi lướt qua môi anh ấy. hung dữ. Sau đó, anh nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra khỏi cổ và thì thầm:

– Về nhà thôi.—— Tôi cảm thấy nhục nhã, thấp thỏm và nức nở. Anh ấy lại nghiêng người, lắc nhẹ vai tôi và nói:

– Về em. Trời tối dần – tôi đang đi phía sau anh ấy. Như thể do dự về điều gì đó, anh ấy đợi tôi đi qua và nắm lấy cánh tay tôi. Tôi bước đi, tựa đầu vào bờ vai rộng của anh. Về đến nhà, tôi đột nhiên hỏi cô ấy:

– Yan Ni xinh đẹp và giỏi giang phải không?

Anh vui vẻ nói, cười nói:

– Chúng ta thân nhau từ hồi còn đi học. Tuy nhiên, mãi đến gần đây, tôi mới chính thức báo cáo sự việc với phụ huynh của hai gia đình này.

-Cô ây may măn. Tôi nói .—— Fan Guangdao-tiếp tục …

(Tiểu thuyết “Dancing with Fate” của Fan Guangdao, do Nhà xuất bản Văn học xuất bản năm 2012)

By: admin
Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

CommentName required Email required Website

Back to top