Loading the content... Loading depends on your connection speed!

Phê bình thơ, chúng ta nên khen hay trách?

In: Sách

Lê Thiệu Thiệu

– Có một sự thật đơn giản trong cuộc sống: người bình thường đi học và trở thành trí thức. Có một sự thật đơn giản khác trong cuộc sống, nhưng không phải tất cả chúng ta đều hiểu điều đó: những người bình thường viết những bài thơ không phải là vĩ đại hay thánh nhân, mà là khôn ngoan. Do đó, ánh sáng chu đáo trên trang (bút cũ) hoặc đèn điện trên màn hình (bàn phím ngày nay) không thể che giấu cái bóng cô đơn của nhà thơ. Sáng tác thơ đã mệt mỏi với nỗi đau của việc viết, nhưng chỉ mong khán giả có một chút cảm thông cho số phận nhỏ bé và phẩm giá của mọi người trong xã hội. Tôi nghĩ rằng đây là một tiếng thở dài mơ hồ cần được lắng nghe và tận hưởng. Trong sự hối hả, tôi lo lắng cúi mình giữa nhiều suy nghĩ mơ hồ, mong muốn chia sẻ những ánh mắt bất lực với những đồng nghiệp chăm chỉ. Mất khả năng đọc? không hẳn Đúng là thế kỷ hai mươi mốt có đầy đủ các lựa chọn nhanh chóng và dễ dàng, nhưng các lĩnh vực giải trí thú vị khác không thể thay thế những câu thơ ngu ngốc hỗ trợ cho sự bất hạnh của người khác. Đối mặt với niềm vui của sự tôn thờ chủ nghĩa duy vật không có kế hoạch và nâng cao hạnh phúc cá nhân, hội nhập toàn cầu luôn mang đến những thách thức cho các nhà thơ và độc giả. Khoảng cách giữa sự thăng hoa trên bàn làm việc của nhà thơ và tác phẩm trong tay người đọc dường như ngày càng đẹp hơn, nhưng nhiều tính toán và nhiều xác chết bắt đầu nhen nhóm. Tình huống có vẻ nhục nhã làm phiền tôi, nhưng nó không làm tôi tuyệt vọng về khả năng bảo tồn thơ. Tất nhiên, tôi không có ý định cải thiện khả năng của nhà thơ, nhưng tôi chắc chắn rằng những cuộc gặp gỡ tình cờ giữa các linh hồn đôi khi có thể bảo vệ nhiều tập hợp và đôi khi làm giảm bớt một chút cay đắng. y!

Các nhà thơ thực sự luôn bị ám ảnh bởi các bản thảo m & #7863; VS. Độc giả bước vào thế giới của các nhà thơ thường sẵn sàng chịu gánh nặng quà tặng sâu trong những trang trống ngoài những dòng chữ đen tối. Qua đánh giá chủ quan, tôi mơ hồ nhận ra: Về mặt tâm lý, đọc thơ khác với đọc thơ! Có một bài thơ ngẫu nhiên mà người đọc đánh giá cao sự bổ sung, cảm xúc bất ngờ, sự phán xét và tình huống được hiển thị. Đối với một bài thơ ngắn, độc giả đánh giá cao thông qua phép trừ. Cấu trúc càng lỏng lẻo, hình ảnh “cũ” càng ít, trừ đi lời thú nhận tuyệt đẹp … Nếu sử dụng tỷ lệ 10, thì một trong số 0 điểm được tính Điểm bài thơ đầu tiên, và sau đó chấm điểm tập thơ đối diện. Có lẽ sự khắt khe của từng tập thơ đã đặt nền móng cho khán giả, cho phép họ định vị mức độ đóng góp của mỗi nhà thơ trên con đường phát triển thơ.

Thơ có thể được hình thành? Vâng! Câu thơ tài năng chỉ mở, nhưng nó sẽ được biến đổi và phát hành như thế nào từ câu thơ thứ hai phụ thuộc vào vốn của cuộc sống, vào lòng trắc ẩn, tính cách và sự dũng cảm của mọi người. Nhà thơ không còn tỉnh táo với ý thức lâu dài, nhà thơ không còn thức dậy với đức hạnh sâu thẳm, nhà thơ không còn thức tỉnh với số phận trường thọ, cũng tan biến như một đám mây qua cửa sổ đau thương. !

Những lời chỉ trích về thơ không hoàn toàn đáng khen ngợi. Đôi khi nó chạm vào tính thẩm mỹ và đôi khi nó tương tác một cách cẩn thận. Có nhiều nhà thơ quen thuộc, nhưng chính người lạ. Tôi đã thấy nhiều nhà thơ đốt lửa rừng bằng lời nói, nhưng ở cuối con đường thơ mộng, bạn chỉ thấy tro tàn. Tôi thấy rằng nhiều nhà thơ đã đốt lửa âm thầm bằng lời nói, vẫn sưởi ấm tình yêu từ thế hệ này sang thế hệ khác. Tôi biết rằng nghệ thuật không có một sự thật duy nhất và tôi tin lại: trong thế giới của mọi người, không có vẻ đẹp tiêu chuẩn, không có âm thanh là tiêu chuẩn và mọi người dường như chỉ có đôi mắt. Thật là đẹp, nếu bạn có thể nghe thấy nó, bạn phải thừa nhận rằng nó là tốt!

Sài Gòn, tháng 11 năm 2010

By: admin
Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

CommentName required Email required Website

Back to top