Loading the content... Loading depends on your connection speed!

“Đường đến tuổi trẻ” (Phần V): Vào Lalonga

In: Sách

Khách sạn cách đồn cảnh sát khoảng hai km. Tôi lang thang trong ngôi làng nhỏ này và ăn một đĩa cơm rang trong một quán ăn vắng, nơi có một con mèo lông bông lười biếng. Tôi nghe thấy tiếng động từ xa, vì vậy tôi nhân cơ hội để ăn một miếng và đi đến đó. Hóa ra thanh niên trong làng đang trêu đùa một cô gái miền Tây tóc vàng, mắt xanh. Tôi thấy cô ấy mặc quần đùi, đi dép quai hậu và đeo ba lô, đoán cô ấy cùng dáng người nên bắt chuyện. Cô là người Canada và đã làm việc tại Trung Quốc đại lục được 4 năm, cô nói thành thạo tiếng Trung để có thể trò chuyện với những người trẻ trong làng.

Em tự sướng ở gần đồn công an, chắc ngủ nướng đến sáng mai bắt xe đi Thành Đô, mặt buồn rười rượi không biết làm gì mà nhịn ăn thì bụng sẽ thông minh hơn

Tôi có một ý tưởng, cô ấy nhờ anh ấy hỏi xem có ai rảnh rỗi để làm hướng dẫn viên du lịch trong làng không. Tôi sẽ đến Lalon tối nay, qua trạm kiểm soát, tôi phải trả phí. Suy nghĩ một hồi, một người đàn ông da ngăm đưa ra giá 300 tệ. Sau một hồi qua lại, chúng tôi thống nhất đi du lịch ba ngày hai đêm với mức giá 1.200 nhân dân tệ. Anh ấy sẽ đưa tôi đến tất cả những nơi thú vị ở Lalong, bạn biết đấy. Mình rủ người Canada này đi cùng, một bên là người biết tiếng Hoa, hai là chia sẻ chi phí sẽ tiết kiệm được cả hai. Nhưng cô từ chối vì sợ bị bắt và trục xuất khỏi Trung Quốc. Bởi vì cô ấy là cô gái tóc vàng có nước da trắng này, cô ấy chắc chắn sẽ được tìm thấy. Còn mình thì tóc vàng tóc đen, tưởng người Tàu xa xôi nên đừng lo. Tôi muốn cảm ơn vì cô ấy đã bận rộn, nếu cô ấy có duyên, tôi muốn gặp cô ấy trên đường.

Tác giả Tâm Bùi (phải) và một người bạn Canada gặp nhau trên đường. Vàng Canada. Tôi cũng nhờ anh ấy phiên dịch và cho tôi vào Lalangal.

Tôi có một cuộc họp với hướng dẫn viên du lịch lúc tám giờ tại khách sạn. Tôi đặt hành lý xuống. Anh vừa đến, theo sau là một chỗ ngồi nhỏ của bảy người. Anh ra khỏi xe và ra hiệu cho tôi xếp hành lý. Nói xong tôi định ngồi vào ghế sau nghỉ ngơi thì anh ấy chỉ vào hàng cuối cùng dưới tấm chăn bông to tướng bảo tôi nằm xuống rồi nằm xuống, đắp chăn cho tôi rồi im lặng. Bây giờ tôi hiểu tình huống của mình, điều đó thực sự nguy hiểm vì tôi không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cảnh sát sẽ bắt tôi và trục xuất tôi ra khỏi Trung Quốc, nếu không thì người anh da đen này sẽ đuổi tôi đến chỗ buôn bán nội tạng. Nằm dưới chăn, tôi vô cùng sợ hãi, nhưng trong hoàn cảnh khó khăn, tôi thầm cầu xin Đức Đạt Lai Lạt Ma cho tôi vào thánh địa của Ngài. Tôi chỉ có thể cầu nguyện .—— Xe bắt đầu lăn bánh. Đã gần 8h30 tối, mặt trời vừa lặn sau đỉnh núi, trời tối dần, không khí lạnh hơn. Tôi đang ngồi ở ghế sau của xe, và trí tưởng tượng của tôi đập vào mắt. Chờ mãi không thấy nó dừng ở đâu, có nghĩa là nó bị lỗi? Sau khoảng 10 phút, anh ấy gật đầu. Đồng ý! “Tôi lao tới, cúi đầu cảm ơn.” Chạy thoát! bỏ trốn! “Tôi nghĩ là đúng. Chúng tôi bắt đầu giao tiếp như sáo. Anh chàng đó nói tiếng Trung, tôi nói tiếng Anh và tỷ lệ hiểu là khoảng 10%. Tôi đánh giá cao kỹ năng nhảy của hai âm tiết này, đặc biệt vì nó là âm tiết quan trọng nhất trong chuỗi âm tiết.” Phần tôi nói hai câu quen thuộc, sau một hồi suy nghĩ, tôi hét lên: “Chôn! “Đúng vậy,” hỏa táng “là một từ Hán Việt, tài liệu đọc hiểu tiếng Trung, tôi vội gật đầu.

Larung Gar là trường cao đẳng nằm trong thung lũng, được thành lập năm 1980. Theo khảo sát năm 2015, tại đây Tổng dân số khoảng 40.000, n. Các nhà sư và nữ tu học ở đây được chia theo giới tính và độ tuổi. Nơi ở của phòng dành cho nam và nữ.

Ngày của tôi ở Lalonga bắt đầu lúc 5 giờ chiều. Vào buổi sáng, tôi đi sớm Tôi đứng dậy đi ra ngoài, khách sạn tôi ở (theo tôi biết thì trường đại học này chỉ có khoảng ba khách sạn) nằm trên đỉnh núi, khi kéo rèm xuống thì thấy Larung tối om trong sương sớm, nghi là có nhiều bếp. Mái nhà hun hút bốc lên, không gian thật êm đềm, cố gắng hết sức bước xuống bậc thang hết sức có thể .

Con quạ trên mái.: Tâm Bùi .—— Tăng ni từ nhỏ. Đầu ngõ bắt đầu ra khỏi nhà và đi bộ ra quảng trường trung tâm, đa số là thổ dân Tây Tạng, còn lại là người Hoa đến từ Đài Loan, Hồng Kông, Singapore, Malaysia… Mọi người ở đây đều có nước da trắng hồng, mắt một mí, đỏ Má đỏ vằn vện vì không khí lạnh quá đẹp, tôi theo họ xuống bậc thềm, đến đây mọi người bắt đầu tụ tập, những người sống gần đó mang theo hàng hóa trao đổi, muMột cuộc mua bán. Sữa tươi là người mua nhiều nhất và sữa Tây Tạng rất được người Tây Tạng ưa chuộng. Mọi người uống một vài chai sữa, và họ mua thêm bánh bao hoặc thức ăn khác vào ngày hôm đó. Không khí sôi động như tôi từng đến phiên chợ vùng cao Tây Bắc Trung Quốc. Sau đó, Tăng Ni sinh trở lại lớp học. Ở đây, người ta dạy bằng tiếng Tây Tạng và tiếng Hoa.

Sinh viên Trường Cao đẳng Phật giáo Lalong mua sữa vào buổi sáng. Nhiếp ảnh: Tan Bei.

Cuộc sống của Phật giáo ở đây là như vậy mỗi ngày. Không được phép sử dụng TV nhưng có thể sử dụng điện thoại thông minh. Tôi đã gặp hai nhà sư rất trẻ và năng động. Họ nói chuyện với tôi vì họ nhìn thấy một chiếc máy ảnh lớn trên ngực tôi. Một trong số họ thích chụp ảnh. Anh ta nhờ tôi mượn máy để chụp thử, và nhờ tôi lấy mẫu để chụp thử vài tấm xem máy ảnh của tôi có gì khác so với điện thoại anh ta dùng. Sau khi nhấp vài lần, anh ấy gật đầu, thích thú và hỏi tôi đã mua bao nhiêu. Tôi cũng hứa sẽ leo lên những ngọn đồi nơi tôi có thể nhìn thấy quang cảnh tốt nhất của toàn bộ thung lũng. Anh chỉ đường, và đừng quên dặn cô quay lại vào khoảng bốn năm giờ chiều vì hôm đó ánh sáng đẹp nhất. Cảm ơn bạn, tạm biệt và tiếp tục hành trình lang thang trong thung lũng.

Phần Một, Phần Hai, Phần Ba, Phần Bốn, Tiếp tục … Tác giả Tan Bei, NXB Jindong)

By: admin
Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

CommentName required Email required Website

Back to top