Loading the content... Loading depends on your connection speed!

Ngọn gió lạ (Phần hai)

In: Sách

Nguyễn Ngọc Tư

– Gió cánh đồng lúa mì Mai Lâm nghiêng nghiêng luống. Vài cơn gió cô đơn thổi bay mặt đất, tạo thành một cảnh tượng thú vị, thẳng, nghiêng và hỗn loạn. Vào buổi sáng, khi gió thổi mạnh, cây ngô đồng treo cờ tạo nên quang cảnh trong nhà ông Tám Nhơn Đạo. Tôi thấy anh ấy gội đầu cho người vợ tàn tật của mình. Cô nằm trên băng ghế một tay đỡ lấy cái đầu nặng trĩu, tay còn lại đổ nước gội đầu, sau đó bàn tay to đã mất hút trong bọt trắng xóa. Gió thổi vội tốc độ gội đầu. Anh Tấn đưa vợ vào nhà, họ khuất sau cánh cửa bí mật. Tôi từ từ hướng về cây bằng lăng. Những chòm sao màu tím được chiếu sáng trên những tán cây bị gió thổi. Bắt đầu từ ký sinh, các ngôi sao bắt đầu chuyển sang màu xanh nhạt và rách rưới.

Cò trốn khỏi nhà anh Tấn, đầu tóc còn dính dầu mỡ nóng hổi. Dù sủa suốt đêm, nó vẫn vừa đi vừa sủa kinh ngạc, trong ánh sáng ban mai, khung cảnh đồng ruộng trở nên vô định. Mái chòi nơi em ở bồng bềnh như mái tóc người vừa ngủ dậy.

Khi kiến ​​ra khỏi tổ, chúng quen với tiếng kiến ​​chạm chân, ngàn lá trôi, giọt sương nhỏ lọt qua sàng, tiếng kêu vang vọng trong đám lau sậy. , Có âm thanh từ cây, chữa lành vết thương do nụ hoa để lại từ nhựa. Đau lưng, anh đá tung cánh cửa và chạy về phía Landu để xem cô gái có … Mặc dù cô đã ngủ, anh vẫn gọi cô để xác nhận rằng cô vẫn có thể mở mắt. Pred nhếch mép và nói những lời vô nghĩa, “rên rỉ hoang dã …”

Nhìn cô Vẫn còn sống, tôi tràn đầy sức sống, và lòng tôi tràn đầy hy vọng. Sống ở đâu đó trong mùa gió chướng khắc nghiệt, có lẽ bà cô cũng đã thức giấc và mở mắt chào đón một ngày mới. Đôi khi, trong cơn phấn khích, Du Hui lắc lư trên vai anh như anh trai. Anh cau mày, anh không thích những va chạm đó.

Vì Pred ghét đường. kỷ nguyên# 7915; Quay đầu xe, chạy lại, đội nón lá ăn xin trên đường, tìm lại khuôn mặt cũ quen thuộc, tôi nguyền rủa con đường của bà tôi bảy năm trước. Anh im lặng ngồi trong xe, nhìn theo bóng lưng thất vọng của Du, nghĩ rằng chọn người yêu tức là mất đi niềm vui. Nó đồng nghĩa với cái chết, bị bỏ rơi, bị phản bội, bị đổ vỡ …—— Anh yêu trên mọi nẻo đường. Chúng vẫn tồn tại và sinh sản tươi mới. Không có con đường dẫn đến cái chết. Một con đường vẫn chờ đợi.

*

Tôi muốn nhìn mặt chủ nhân sau khi uống cà phê buổi sáng. Trước khi bắt đầu hành trình, môi cô còn chưa lên khói đã rơi vào bánh xe, và cô im lặng một lúc. Khói thuốc và cà phê vương trên râu khiến gương mặt anh trở nên lấp lánh. Sau đó trên mặt chỉ còn lại vẻ mặt mếu máo, trên người cũng chỉ có một nhịp buồn bực.

Một người đàn ông buồn. Mở to hai mắt, tôi nhận ra nhịp tim của anh ấy cũng giống như của tôi, máu bên trong rất buồn ngủ, lãnh đạm như không có máu, trong lòng vẫn đúng là run rẩy. Không có gì sau góc này hay mặt trước khác, v.v.

Người ngồi cạnh tôi thì ngược lại, hơi thở vẫn dồn dập. Anh tham lam quan tâm đến từng khoảnh khắc, thay đổi cảnh vật trên mọi con đường mà Randu đi.

*

Cô gái không có tiền, buổi chiều mua cho anh một hộp cơm. Chàng trai muốn cô đi chợ Dirk của tôi. Xe đậu một lúc để chở bó cua. Khi trời tối, người bán hàng nói sẽ trả lương sớm. Anh lặng lẽ ném đôi giày của cô gái xuống xe, tiếp theo là chiếc ví, và cuối cùng là cô gái, đôi vai mỏng manh còng xuống trong đôi bàn tay chai sần. Chúng tôi mong thấy một chút sốt ruột, “Tội nghiệp cho con …” .—— Cô gái dường như đã biết trước được kết cục nên bỏ đi và nằm lăn ra chợ. Cô cuộn mình trong làn gió, vẫn giữ một vẻ mặt lặng im lặng lẽ, nhưng vì chợ quá lớn nên cô trông nhỏ và xấu. Anh ta cố gắng không xem v & # 787một;3; Mặc dù Du chắc chắn rằng lưỡi của mình đang thở nhưng nó vẫn ở đó. Sau khi hết hàng, đã gần nửa đêm. Anh ta muốn nán lại, có lẽ ông chủ sẽ suy nghĩ lại và đưa cô gái đi. Anh chàng ngồi hút thuốc. Mới vừa bẩn, còn nghe gió tán loạn trên mặt, cô gái gào thét, thanh âm như cái chén rơi trên mặt đất :—— Cháy!

Anh chàng tăng ga lao qua cánh cửa tối om, lấp ló trong làn khói. Đừng quên kéo theo cô gái đó. Vừa đi ra khỏi con phố hẹp bên hông chợ, một tia sáng xuyên qua gương chiếu hậu. Đã dừng trên đường về vào ban đêm. Anh cảm thấy như mơ, tiếng hét của cô gái, ngọn lửa … Tro tàn của anh đã gây ra thảm họa, và anh giấu kín ý tưởng này trong lòng. Hàng tỷ người bị biến thành tro, và họ đang tìm kiếm lý do. Suýt nữa thì úp mặt vào bát rồi cắm mặt vào. Tưởng vui sắp chết, nàng liên tục đặt câu hỏi:

– Ta tưởng nàng ngốc. Em nói gì đột ngột vậy trời ơi!

Một người có thể trả lời đang ngồi bên ngoài xe. Anh nghi ngờ không biết số phận đang bốc cháy hay cô gái muốn gì. Bây giờ, để cô ấy một mình, có lẽ cô ấy sẽ kể cho ai đó về vụ cháy chợ Mỹ Đức. Bạn không phải là một kẻ ngốc.

*

Năm 6 tuổi, tôi lấy trộm dao cạo của bố để tỉa lông cho con chó Lu Lu, không ngờ bố mẹ lại đánh nhau. Khi tôi hỏi mẹ, mọi thứ như máu chảy qua kẽ răng, “Con lấy ai?” Mẹ vào phòng lặng lẽ đóng cửa trong không trả lời. Ba giờ sau, anh phát hiện mẹ mình đã treo cổ tự tử. Ngôn ngữ làm sống lại cuộc sống, bởi vì những người không chấp nhận trái tim vô dụng của mình sẽ không nghe và nói. Cô Tần ở bên cạnh anh, bịt mắt, tay không khép chặt mới tiến vàoTrong phòng thay đồ, tôi vẫn nhìn thấy khuôn mặt méo mó của mẹ. Khi chị Tần trở lại với bộ váy mới màu vàng chanh, chị vừa khóc vừa nói: “Trời ơi, đời chị nhanh như nấu mì gói…?” .—— Đám tang người phụ nữ tiếp tục Hai ngày nay, với hy vọng phát hiện ra mình bị ung thư dạ dày, như lời cha buồn bã kể lại, cô ngồi dựa vào quan tài của mẹ trên vách, âm thầm đốt tờ giấy cúng, rồi đốt. Lửa từ tay anh ta và không bao giờ tắt. Mặt và tay tôi nóng ran, dường như nó đang chảy máu. Cuối cùng, cô Tần đột nhiên ôm chặt lấy cha mình:

– Sao con cô mấy ngày nay không nói nữa? Im lặng là điều kiện cần để giữ bí mật.

Còn tiếp …

Nguyễn Ngọc Tư (Citéde Wind và 9 truyện khác, Tre Press, 2008)

By: admin
Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

CommentName required Email required Website

Back to top