Loading the content... Loading depends on your connection speed!

Một ít vàng trộm A Khuê

In: Sách

Đàm Hà Phủ

– Em đi rồi anh níu kéo như không trung về đây nghe giọng em [1] Chẳng còn bao nhiêu da diết, em níu kéo như ngàn câu hát như cảnh bò trong sương. Giống như những bài thơ, trong những khoảnh khắc của cuộc sống, những bài hát này ngay lập tức trở thành Hay dans le vent [3] .—— Nhà thơ Akui. Ảnh: st

Tôi cũng làm thơ (chưa ai làm thơ), nghệ thuật làm người của một tuổi trẻ cuồng nhiệt, cuồng nhiệt và hào hiệp. Tôi trẻ hơn anh ấy rất nhiều, hôm đó tôi vào Bình Phước thăm anh ấy, anh ấy cũng cảm thấy rất chết. Anh ấy rất tử tế, người thật “ngoan” dùng từ của con trai anh ấy (Trịnh Công Sơn) Điều duy nhất tôi nghe về ai đó là “tay này, kiến ​​thức yếu”. Anh ấy mất rất nhiều, anh ấy rất nghèo. Vào buổi tối, nhưng không có một ngôi nhà tử tế, ông ở trong một ngôi nhà nhỏ theo đúng nghĩa đen, vợ và tám đứa con của ông phải vật lộn với nhiều thứ khác nhau. Làm việc để kiếm sống. .

Nhưng anh ấy cũng rất giàu có, có nhiều bạn bè, có rất nhiều bài thơ, có rất nhiều nhạc và tình yêu. Đêm ấy, túp lều tranh trên đồi tranh đã trở thành khách sạn sang trọng cho du khách, nơi có rượu, thơ, nhạc, sương, gió … và văn chương tri ân. Trái tim ốm yếu của cô ấy bỗng như tràn đầy máu ấm, giống như cánh buồm thuận buồm xuôi gió chở ta đi. Một đêm khó quên.

Về đến nhà, tôi viết một bài thơ, tôi đến thăm một nhà thơ. Tôi không cố ý gửi cho bạn, nhưng sau khi bạn đọc nó, tôi rất vui vì tôi đã thuộc lòng bài thơ. Khi tôi đến, mọi người đều xuýt xoa: Tiểu Phúc Ba đã làm thơ cho tôi. ”Khi tôi gặp anh ấy ở Sài Gòn lần trước, anh ấy nhắn:“ Quốc Bảo, anh ấy đang làm CD cho em, và anh ấy đã cho em 5 xu. Vậy tôi đến Phú ông uống rượu. ”Bạn thấy đấy, tôi ngủ trên một viên gạch, trên viên gạch có bốn lỗ được bố trí trên mặt đất để tạo thành một cái giường. Tuy nhiên, với năm trăm lượng bạc, tôi mời tôi. Anh trai đi uống rượu. Hãy nghĩ đến con tôi, em gái tôi và #7907; Bây giờ tôi phải nhớ rằng họ phải buồn. Tối hôm đó, cô ấy về nhà sau khi bán đồ (hình như bán chuối chiên ở cổng trường), sau khi ăn cho các con xong, cô ấy đi chơi với một cuộc thi rượu nho nhỏ nhưng hiếm. Tóc, mặt đen, xương xẩu và bờ vai rã rời, như thể chúng mang tất cả những thử thách của đời người phụ nữ. Cô luôn ngồi bên cạnh Ông già và các chị đều hát, có khi đều hát, đều là những bài vọng cổ. Em nhớ rằng đôi mắt của cô ấy khác với những thứ thuộc về cô ấy, đôi mắt sáng long lanh ấy, đôi mắt dịu dàng nhìn em, đôi mắt đẹp ấy. Tôi thầm cảm ơn số phận đã đưa cô ấy, và theo anh trở về.

Cuối cùng anh cũng dứt áo ra đi để lại một đống bản thảo: thơ, nhạc, văn … cả ngàn bài hát. Anh vẫn viết như một ứng cử viên không có thời gian để hoàn thành công việc, viết điên cuồng, viết vội vàng, anh lo lắng không đăng nhật ký được và không thể gửi cho bạn bè đúng hạn, vì anh biết rằng mình phải đi và chuông có thể đánh dấu bất cứ điều gì. . Như bây giờ, như bây giờ, sau khi uống cà phê sáng ngày 13 tháng 8, khi tôi đi bộ lên ngọn đồi quen thuộc …—— Báo chí cũng viết nhiều lắm, có khi chỉ là một đài báo, như một thông báo, với vài dòng giới thiệu. Những dòng không may có thể trở thành những bài viết chân thành và tiếc nuối của bạn thơ. Còn tôi, tôi không cảm thấy có lỗi với anh ấy. Từ khi Vu Hựu Đình viết cho hắn, “Hôm nay không có ai giam giữ Giang Hạo.” Quê anh, “di sản nghệ thuật hàng nghìn tác phẩm anh để lại chỉ là một con sâu vội vàng và tham lam, muộn giờ chơi, muộn game, muộn văn, muộn bạn bè … là chàng trai anh đã gặp ở đâu đó. Trên đường giang hồ của bạn tôi viết mấy dòng vàng bay cho anh, vì đã quá muộn, xin hãy tin, giống như ai đuổi anh ra khỏi sân khi tàu vừa quay bánh. “Rung tay, chôn mồ / Dùng sức bay múa. Chôn anh cành vàng lá ngọc “, anh hằng mong ước, anh sẽ gửi cho em cục vàng nhỏ này để xoa dịu trái tim anh, à A Khuê.

S & agraTranh; Sài Gòn, tháng 8 năm 2009

By: admin
Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

CommentName required Email required Website

Back to top