Loading the content... Loading depends on your connection speed!

Bài hát không bao giờ thuộc

In: Sách

Nguyễn Thị Thu Hiền- (Marry Her, Part 10)

Nguy hiểm hơn nữa là khiến ai trong gia đình ghét bỏ. Mẹ tôi nói: “Mẹ sáng dạ, chiều các con ăn học. Dù làm gì cho con thì cuối cùng cũng lấy chồng, chỉ sợ người khác chê bai con mình thôi!”. Tiếc cho bạn.

Ngày giỗ của anh ấy.

Sau khi nghe tổng tư lệnh thông báo, tôi vừa mừng vừa lo. Tôi rất vui khi có cơ hội gặp gỡ người thân của anh ấy và lo lắng vì thực sự tôi không biết phong tục là gì, ví dụ như cưới anh ấy vài ngày, tôi thấy mình đang rửa bát ở một chỗ lạnh ngoài sân. Anh ra cửa đợi. Sau khi người phụ nữ đi tắm, anh chàng tiếp quản nhà và cất bát đĩa. Nhưng khi anh bước vào nhà, tôi đang đi quanh sân thì mẹ xuất hiện, ghé vào tai tôi làm tôi sợ hãi. Này, người ở làng Đông không quen rửa bát, bạn đã không cho bố tôi thấy những gì ông ấy ghét. Trái tim tôi rung động và bồn chồn, nhưng tôi đã hứa rất mạnh mẽ trong lòng. “Có chết cũng không dám để hắn lưu lại bát cho ta.” Âu cũng không biết gì về phong tục. À, cô ấy cũng là dâu mới cưới. Cửa tầng một mở ra, tôi tung chăn ra khỏi giường. Điều kỳ lạ là, nếu muốn biết ai là người thi khó nhất, tôi nhất định sẽ tham gia cuộc thi để giành giải cao nhất. Thành thật mà nói, thường khi tôi còn là một cô gái, tôi ngủ rất nhiều, nhưng tôi cũng ngủ rất nhiều. Tôi tự hào về điều này, bởi nhờ có giấc ngủ mà đôi khi người ta nghĩ rằng tôi đang ngủ và khó nói với tôi. Mùa hè, mùa hè, tôi nghe thấy cả âm thanh, nhiều khi không vui định vùng dậy đánh nhau nhưng lại thôi, vì nếu lần sau làm thế này thì ai cũng dè chừng. Bố tôi luôn là người tồi tệ nhất. Người mẹ tiếp tục làm việc chăm chỉ để tự vệ. Nhiều khi ghét bố, bố chê thì sao còn nuôi con? Không hoạt động. ở nhà. Tôi muốn ở với dìChà, chúng tôi đã thảo luận rất nhiều.

Sau đó mẹ tôi rời đi với tiếng đóng cửa. Bỏ lại sau lưng, tôi mặt ngắn vô tư đứng trước cổng. Mùa đông năm 2006 được chính phủ và chính phủ coi là mùa đông lạnh giá, nhưng tôi mặc áo len dệt kim đứng ở cửa, ngượng ngùng, xấu hổ, 6 giờ sáng bối rối không dám trở về phòng. . Dám đuổi mẹ.

20 phút sau …

– em ơi, nằm … dịch … để … anh nằm … cùng nhau. Nóng đến mức muốn đi đâu (anh ấy nằm trên giường cáu kỉnh và giải thích khi nói chuyện)

– V … âng (Tôi đáp lại anh ấy một cách run rẩy)

– nghĩ rằng tôi đang đi chợ với cô ấy?

– Mẹ không cho con đi, mẹ bảo nó đi với dì Vinh vì cần bàn bạc chuyện.

Anh lại chạm vào nỗi đau của cô, thực sự nói với giọng của cô gái tội nghiệp. Một chút méo mó. Anh cười, quay lại, véo má vợ an ủi:

– Mẹ và dì chắc sáng nào cũng không đi chợ đâu. Họ vẫn phải thảo luận về việc chiều nay họ đã hành hung những đứa trẻ nào. Đã đến lúc tính toán lý do chẵn lẻ lúc 7:00 sáng. Bây giờ là 3 giờ chiều, tính ra được hôm nay có gì lạ không. bạn hiểu không? Thôi, đừng buồn. đi ngủ! Đúng là một người đàn ông vô tư, tôi không thể ngủ được. Nói chính xác hơn là sợ ngủ. Tôi cũng đã rửa mặt. Chắc tôi đang nằm trên chăn, chăm chú nghe tiếng mở cửa, mẹ tôi về… Tôi vội vàng dìu vào bếp. Vẫn nằm … Nghe … Mùa xuân đến rồi!

… Mình nghĩ đây sẽ là dịp để các mẹ và người thân tri ân tài năng nấu nướng của mình. Mỗi ngày ở nhà, trên bàn ăn hay trong các cuộc họp, tôi luôn là người nấu ăn. Gia đình ông bà tôi có đầy đủ các chú và các bạn đều là con trai. Vì vậy, tôi vẫn chịu trách nhiệm đi chợ và nấu nướng. Có anh em họ hàng giúp đỡ, vui vẻ hạnh phúc. Nhưng … người dì nói: -Nếu thấy tỏi bóc thì bóc, nếu không chỉ hái rau sống. Tôi biết phải làm gì .—— V..n..g!

Mẹ nói:

– Chà, con có thể tránh xa y & # 432; Chân .

– V … ân..g!

Đột nhiên, nó giống như một đứa trẻ lên ba …—— Ngoài việc mua sắm, tôi làm tất cả những việc được cho phép, và tôi mệt mỏi leo lên tầng ba cho đỡ buồn. Trong bếp vẫn rõ ràng tiếng mẹ và dì nói chuyện với nhau:

– Mẹ để mẹ làm gì? Đứa trẻ duy nhất biết phải làm gì. Quét nhà cũng không sạch.

-Tôi không biết. Chị em tôi mua một trăm ngàn một ký thì ai dám cải tạo, lỡ nhà mình đói thì sao? Nghe dưới chăn. Đã mất …

— Bữa tiệc ngày giỗ của anh ấy cuối cùng cũng kết thúc. Họ hàng của anh đông, nhất là thanh thiếu niên. Nhưng khi bữa ăn kết thúc, mọi người đều có lý do chính đáng để về sớm hoặc trốn tránh việc nhà. Bầu trời đêm đầu đông. Khoảng sân trải dài như bãi chiến trường. 6 khay đa dạng. Và … cô vợ mới về nhà chồng. Tôi nhớ hồi còn ở nhà, mỗi lần rửa bát là hai chị em chạy đồng loạt cười đùa, làm sao mà nhanh vậy. Bây giờ tôi đang ở một mình.

Bây giờ … Hát trong khi làm …—— Hát những bài hát bạn đã quen thuộc.

….

Hát một số bài hát bạn đã quen thuộc.

…. Chết rồi, cô dâu ở một mình ngoài sân, nghe tiếng cười nói già trẻ trong nhà mà xót xa. Em yêu, cố lên!

Những bài hát mẫu giáo còn đang hát.

…..—— Những bài hát chưa hát được. — …—, tại sao lại có rất nhiều 6 món …!

… .—— Chà, giai điệu của bài hát này chẳng có chỗ đứng nào cả.

. ..

Cuối cùng, chiến tranh đã kết thúc. Chỉ cần vuốt qua bàn phím.

Giờ thì … tê tái … Đỏ … Không duỗi được .— Nào, đừng buồn cho mình mà khóc đây. Có chuyện gì lao vào phòng đóng cửa sau. Hay nói với mẹ mỗi ngày để được an ủi hơn nhé, Hôn nhân nên khác đi Em từng là người từng tự nhận là hạnh phúc. Nào mọi người cùng cười. Ngày mai cả làng sẽ mang câu chuyện của n & agrave; có tiếng cười này. Nào … Nào …—— Tôi bình tĩnh lại .—— Nhưng …—— Làm xong cái nồi, tôi vẫn không kìm được nước mắt. Những giọt nước mắt vô lý không thành tiếng. Nó tràn ra, quay mặt lại một cách ngượng nghịu, và nhanh chóng được lau khô, lau khô trong tiếng cười của tất cả những người cha mẹ mà tôi thậm chí không biết. Sách do Sahara xuất bản)

thêm …

By: admin
Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

CommentName required Email required Website

Back to top